Chẳng mấy khi được khoác cái áo thụng màu đỏ, đội cái mũ bằng đầu có tua, lại được ngồi trên ghế chánh chủ khảo. Hiển hách thật. Đời nghĩ cũng lạ. Cái gì mà cứ khoác, khoác lên, là sướng là thích, là hài lòng rồi. Và khi nào mà được ngồi ở chỗ ít người xoay mặt lại chỗ nhiều người, thì lại càng thêm thống khoái.
Bồi thẩm đoàn hôm nay là những người tôi không quen biết, mà cần chó chi quen biết, Thế mà đâm hay. Không quen biết, họ lại không có cái để mà tóm gáy của người ngồi giữa.
Phiên tòa đặc biệt xử các Nhà Thơ về tội viết ít và viết không ra gì. Chẳng biết tại sao, do ai đề cử mà tôi lại được đặc cách ngồi ghế chủ tọa, có nghĩa là Ông Quan Tòa. Hì hì.. mình có biết đéo gì về Thơ đâu, mà lại được đích thân xử vụ Các Nhà Thơ mới oai phong chứ. Chuyện cũng chẳng có gì lạ. Xưa nay Quan Tòa là vậy, đâu có ông nào biết rõ, hiểu sâu về luật đâu. Vì công việc chủ yếu của ông ta chỉ có việc là nâng búa lên, hạ búa xuống và phán "Phản đối hữu hiệu" hay là "Phản đối vô hiệu". Còn chuyện Luật Pháp thì đã có các Luật Sư của nguyên cáo và bị cáo lo rồi. Luận án thì do Bồi thẩm đoàn quyết định. Công việc quan trọng nhất trong phiên toà của Quan tòa là chỉ việc nâng lên, hạ xuống..nhưng đừng tưởng vậy mà coi thường, vì không có cái nâng lên, hạ xuống đó thì không thể gọi là một phiên tòa được. Cũng như thế giới này được hình thành cũng do cái nâng lên hạ xuống đó.
Không phải các Nhà Thơ đều ngồi vào vành móng ngựa. Mà họ bỏ phiếu kín và bầu ra một đại diện ngồi thay cho họ. Còn họ thì ngồi ngả nghiêng dưới hội trường tán gẫu hút thuốc và gãi lưng, gãi vai, và vuốt râu..(vì nếu không hút thuốc, không lười tắm và râu ria không xồm xoàm thì không thể nào gọi là Thi sĩ được ).
Công tố ủy viên cất tiếng sang sảng luận tội:
•- - Bị cáo hãy nói, tại sao dạo này lại viết ít mà viết không ra gì.
Bị cáo đại diện không trả lời, mà mặt cứ câng câng ngẩng như đang tìm thi tứ, hất đầu sang luật sư của mình.
Luật sư nguyên là một nhà bình luận, cộng với nghề thầy cãi nên cứ vậy mà thao thao bất tuyệt. Nghề bình luận và luật sư có một điểm giống nhau là sai thì cố mà nói cho ra đúng, đúng thì cố mà nói cho ra sai. Vì chỉ có vậy mới nói dai được thôi. Chứ sai nói sai, đúng nói đúng, thì 30 giây là xong ngay.
Tôi nghe luật sư biện hộ nói tràng giang đại hải một hồi, rút ra được một cái "tóm lại" là : Thơ viết ra không ai đọc nên viết làm gì, và cần đéo gì viết hay. Tôi thấy có lý nên lại nâng búa lên hạ búa xuống và phán: "Phản đối hữu hiệu". Luật sư nguyên cáo lập tức đứng dậy giơ tay phản đối. Mà Nguyên cáo là ai nhỉ? Là đại diện cho chính quyền, hay đại diện cho Hội Nhà Thơ, hay là đại diện cho người đọc? Thôi cần quái gì biết là đại diện cho ai. Một phiên tòa là phải có nguyên và bị cáo. Không có nguyên hay bị thì xử ai và xử cho ai. Kệ, có nguyên có bị, Quan tòa cứ vậy mà nâng lên hạ xuống.
Luật sư bên nguyên cáo cũng tràng giang đại hải một hồi mà cuối cùng cũng chỉ có cái tóm lại rất đơn giản : Nhà thơ là phải viết thơ, bỏ ngang thơ viết văn là có tội. Thơ phải có người đọc, không có người đọc là có tội.
Nghe có lý tôi lại nâng lên hạ xuống phán: - Phản đối hữu hiệu.
Luật sư bị cáo lại tràng giang đại hải, mà cái "tóm lại" cũng chỉ là cái ý này : Dạo này viết thơ là đói, là không có thu nhập, vì người đọc chỉ thích đọc mấy cái tin giật gân về hãm hiếp trẻ con, đánh ghen tạt a xít...tóm lại là hình sự, và chỉ có chuyện đấu đá chửi bới nhau là Hot thôi, nên không ai đọc thơ. Không ai đọc thì viết cho chó đọc à?
Tôi nghe cũng có lý vì thấy trên Blog, cứ có cái vụ nào chửi bới tùm lum, nhục mạ, phỉ báng nhau là Hot ngay, nên dõng dạc tuyên bố : Phản đối hữu hiệu.
Vùa tuyên bố xong, thì có một Nhà thơ râu dài, tóc xù đứng dậy tiến về phía tôi miệng chửi lên the thé : Con bà nó! Lúc nào cũng hữu hiệu, hữu hiệu, đầu ông nhét cái thứ gì mà lúc nào cũng hữu hiệu, hữu hiệu thế, ông không thể nói được một câu vô hiệu à. Vừa nói xong Nhà Thơ ấy giáng thẳng vào mặt tôi một cái tát như trời giáng.
... Tôi giật mình choàng dậy, thấy bà xã tôi đang nằm bên cạnh, co chân đạp vào sườn tôi cằn nhằn:
•- -Trưa nút mắt ra rồi kìa, cứ nằm đó mà mơ mộng, ông dậy pha cho tôi ly cà phê, rồi tranh thủ xách mấy bọc rác đi đổ đi, không thôi tý nữa xe đổ rác nó tới rồi đó.
Hú vía! pha cà phê cho bà xã thường hay ngủ nướng, và đi đổ rác còn thoải mái hơn rất nhiều làm quan tòa xử mấy cái vụ văn hóa, nhất là văn hóa Blogs.